trananh0321 trananh0321 wrote on Jul 7 Hoàng Hạc Lâu
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản, Bạch vân thiên tải không du du Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ Phương thảo thê thê Anh Vũ châu Nhật mộ hương quan hà xứ thị ? Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Thôi Hiệu
trananh0321 trananh0321 wrote today at 3:05 AM Bài thơ Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu ra đời tại thành Vũ Xương (thuộc về thành phố Vũ Hán bây giờ) vào thế kỷ 8, thời thịnh Ðường. Ngày xưa lầu Hoàng Hạc đẹp như thế nào thì ngày nay khó mà có ai có thể hình dung ra được, nhưng Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu thì quả là một hình ảnh thật đẹp. Ðẹp đến nỗi mà dù đã trải qua hơn 1250 năm rồi mà Hoàng Hạc Lâu vẫn là một hình ảnh thần tiên dịu ngọt kèm theo một nỗi buồn man mác trong lòng những người đọc thơ của Thôi Hiệu, nhất là đọc qua bài thơ dịch tuyệt vời của nhà thơ núi Tản sông Ðà Nguyễn Khắc Hiếu.
Hạc vàng ai cưỡi đi đâu? Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ. Hạc vàng đi mất từ xưa. Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay. Hán Dương sông tạnh, cây bày. Bãi xa Anh Vũ xanh dày cỏ non. Quê hương khuất bóng hoàng hôn. Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai. (Tản Ðà dịch)
hehehe... chị không rành lắm nên TA diễn giải và bản dịch của TẢn Đà mới thấm được cái hay của bài thơ. Chị đọc thôi.. chứ hông biết còm thơ.. hehehe..
- Cám ơn Gió. Vũ Đức Sao Biển từng là đồng nghiệp của ông xã và ở Báo TN một thời gian dài. Chị cũng thích bài này.
Sáng tác: VŨ ĐỨC SAO BIỂN
Giòng sông nào đưa người tình đi biền biệt. Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa. Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ. Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ.
Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó, Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư. Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió. Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.
Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương, Trong mênh mông chiều sương Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ bay.
Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người. Biệt ly nào không buồn phiền trên dấu môi. Mùa vàng lên, biêng biếc bóng chiều rơi. Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người. CODA: Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêu ơi....
Hồi mình học lớp 7, có giờ Cổ Văn, cô giáo đã dạy bài thơ này. Hồi đó bé xíu, chưa biết bài thơ hay thế nào, nhưng vẫn thích, nhất là hai câu cuối, cứ mường tượng cảnh nhà thơ đứng giữa mênh mông xứ người, trời chiều, bốn bề khói sóng, ngẩn ngơ chẳng biết quê nhà "hà xứ thị"? Sau này đi dạy, giảng Tràng giang của Huy Cận lại nhắc bài thơ này, lại thấy nao nao như giữa tràng giang rợn ngợp...
trananh0321
Trả lờiXóatrananh0321 wrote on Jul 7
Hoàng Hạc Lâu
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị ?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Thôi Hiệu
trananh0321
trananh0321 wrote today at 3:05 AM
Bài thơ Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu ra đời tại thành Vũ Xương (thuộc về thành phố Vũ Hán bây giờ) vào thế kỷ 8, thời thịnh Ðường. Ngày xưa lầu Hoàng Hạc đẹp như thế nào thì ngày nay khó mà có ai có thể hình dung ra được, nhưng Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu thì quả là một hình ảnh thật đẹp. Ðẹp đến nỗi mà dù đã trải qua hơn 1250 năm rồi mà Hoàng Hạc Lâu vẫn là một hình ảnh thần tiên dịu ngọt kèm theo một nỗi buồn man mác trong lòng những người đọc thơ của Thôi Hiệu, nhất là đọc qua bài thơ dịch tuyệt vời của nhà thơ núi Tản sông Ðà Nguyễn Khắc Hiếu.
Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?
Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ.
Hạc vàng đi mất từ xưa.
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.
Hán Dương sông tạnh, cây bày.
Bãi xa Anh Vũ xanh dày cỏ non.
Quê hương khuất bóng hoàng hôn.
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai.
(Tản Ðà dịch)
Em thả vào đây tặng chị một bài hát có Hoàng hạc nhá
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaEm không rành thơ Đường. Những nhà thơ ngày xưa thường làm thơ vịnh cảnh chị nhỉ, vịnh cảnh và vịnh tình.
đọc thơ nghe nhạc , hôn tóc chị yêu rồi về .
Trả lờiXóahehehe... chị không rành lắm nên TA diễn giải và bản dịch của TẢn Đà mới thấm được cái hay của bài thơ. Chị đọc thôi.. chứ hông biết còm thơ.. hehehe..
Trả lờiXóa- Cám ơn Gió. Vũ Đức Sao Biển từng là đồng nghiệp của ông xã và ở Báo TN một thời gian dài. Chị cũng thích bài này.
Trả lờiXóaSáng tác: VŨ ĐỨC SAO BIỂN
Giòng sông nào đưa người tình đi biền biệt.
Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa.
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ.
Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ.
Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó,
Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư.
Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió.
Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.
Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương,
Trong mênh mông chiều sương
Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín
Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ bay.
Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người.
Biệt ly nào không buồn phiền trên dấu môi.
Mùa vàng lên, biêng biếc bóng chiều rơi.
Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người.
CODA:
Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêu ơi....
hì hì.. có vương mùi hoa bưởi hông KD ơi.
Trả lờiXóaEm cũng rất thích bài này . VĐSB đã từng là một nhà giáo nữa ..:)
Trả lờiXóaHay quá cám ơn chị.
Trả lờiXóaHi hi hi bài thơ hay thiệt ^ ^
Trả lờiXóaThơ và nhạc ...thật bồng bềnh ...
Trả lờiXóaThơ, nhạc hay quá chị à :)
Trả lờiXóaem cũng yêu mùa thu, giữa mùa hạ nắng gắt em vẫn thích mường tượng cái mát dịu của thu . Bài thơ & bài hát , cả 2 đều hay chị .
Trả lờiXóae nghe nhạc
Trả lờiXóathơ k hỉu:)
Hồi mình học lớp 7, có giờ Cổ Văn, cô giáo đã dạy bài thơ này. Hồi đó bé xíu, chưa biết bài thơ hay thế nào, nhưng vẫn thích, nhất là hai câu cuối, cứ mường tượng cảnh nhà thơ đứng giữa mênh mông xứ người, trời chiều, bốn bề khói sóng, ngẩn ngơ chẳng biết quê nhà "hà xứ thị"?
Trả lờiXóaSau này đi dạy, giảng Tràng giang của Huy Cận lại nhắc bài thơ này, lại thấy nao nao như giữa tràng giang rợn ngợp...
Tặng thêm chị bản dịch nữa nè chị.
Trả lờiXóaKèm thêm bản nhạc hát lời dịch nữa. Khi nào chị muốn nghe thì tắt bên nhà Gió nhé.
Hoàng Hạc Lâu - Thôi Hiệu
Nhạc: Cung Tiến (1976)Vũ Hoàng Chương dịch (1975)
Xưa hạc vàng bay vút bóng người
Đây lầu Hoàng Hạc chút thơm rơi
Vàng tung cánh hạc (ừ) đi đi mãi (í i)
Trắng một mầu mây vạn vạn đời (i)
Cây bến Hán (ứ ư ừ) Dương còn nắng chiếu (ú u)
Cỏ bờ Anh Vũ chẳng (ừ ư) ai chơi
Gần xa chiều xuống nào quê quán (ứ ư)
Đừng giục cơn sầu (ù u) nữa (ớ ớ) ơi (í i)
TÀI LIỆU THAM KHẢO:
Hoàng Hạc Lâu, nhạc Cung Tiến, thơ Thôi Hiệu
do Vũ Hoàng Chương dịch,
bản chép tay của nhạc sĩ Cung Tiến 1986